Lại có những ngày, mưa phủ kín trắng xóa cả bầu trời, tâm hồn lại bần thần bay theo cơn mưa chiều ấy, thẫn thờ đưa tay hứng từng giọt nước trong veo mà mắt thì ướt
Tôi người phu nu đã từng có những tháng năm thật khó khăn khi mà từng ngày phải đối mặt với những nỗi muộn phiền mình tôi gánh chịu.
Có những ngày, tôi sống nép mình trong vỏ bọc thật kín đáo, với vẻ mặt bình tĩnh vô cùng, vậy mà đi đâu cũng thấy thật nhỏ bé và trống trải. Ngước nhìn lên trời cao, chỉ thấy mây thật êm, nắng thật nhẹ, trời thật trong mà chẳng hiểu tại sao lòng không vơi nổi một chút gì cho nhẹ, cho thanh thản, cho êm xuôi!
Lại có những ngày, mưa phủ kín trắng xóa cả bầu trời, tâm hồn lại bần thần bay theo cơn mưa chiều ấy, thẫn thờ đưa tay hứng từng giọt nước trong veo mà mắt thì ướt đẫm giọt gì không hay không biết.
Đêm nay, nhạc lại vang lên theo giai điệu, nhạc Yiruma bao giờ cũng mang đên cho tôi những cảm xúc khó tả. Thanh trầm thanh vang, lắng đọng lại chút gì đó ở trong tim một thứ gì rất lạ…Có ngọt ngào, chua cay, cũng có niềm vui, nước mắt..Tiếng Piano của người nghệ sĩ, hèn gì khác quá…
Có một đêm khuya vài tháng trước, tôi dắt xe ra khỏi nhà, tận hưởng chút sương đêm buông nhẹ xuống phố. Lạnh lắm! Gắn tai nghe vào tai, tôi bước đi mà nhâm nhi từng khoảng khắc nhạc vang…
Lâu lắm rồi, tôi mới cảm thấy bình yên khẽ ngự trị..
Suốt những năm tháng khó khăn tôi tự gánh, có lẽ chính bản thân tôi đã đánh mất đi nhiều thứ, khiến nó trôi tụt khỏi tâm tay, bắt mãi mà không kịp quay về.
Tôi đã từng có những tháng năm thật khó khăn khi mà từng ngày phải đối mặt với những nỗi muộn phiền mình tôi gánh chịu. (Ảnh minh họa)
Tôi thường hay tam su tham kin về tự tại tôi đang sống, đang thở, đang bước đi. Tôi cũng hay đánh giá bình phẩm những con người khác đang đi qua cuộc đời tôi bằng ánh mắt nhìn bình thản. Tôi tham vọng, tôi kiêu hãnh, tự cho mình đủ hoàn hảo… để rồi đến khi nhận về thất bại, mình tôi đau khổ, cũng chỉ biết bám víu vào quá khứ để trách móc.
Bạn biết gì không, trải qua thất bại nhiều, tôi biết những gì tôi cần, để trở nên thành công hơn!
Đừng trách ai đó không hiểu bạn, bỏ mặc bạn đau khổ khóc lóc tổn thương mà không gánh bớt. Bởi vì, có khi chính bạn còn chưa hiểu được người ta, cớ gì lại đòi hỏi ở người ta nhiều đến thế.
Đừng khiến bản thân lụi tàn khi cứ trách móc cho những gì đã trải, làm gì có người nào sống hạnh phúc đâu? Con người ta vốn dĩ chỉ giả vờ vô tư với những trò lố lăng khiến họ cảm thấy thỏa mãn, biết đâu đằng sau lớp áo hoàn hảo, khi buông mặt nạ trở về với căn phòng tối đèn, giọt nước mắt lại rơi lã chã, thi nhau tuôn dài! Ướt đẫm vai…
Thành công! Hai chữ thôi mà tôi thấy xa vời quá…..Vì ai mà ngờ, cái chữ’’thành công’’ lại đắng cay và chua xót nhiều đến thế!
‘’Thành công’’ không phải là ai đó đạt được công danh, tiền tài, chức vụ.. mà đôi khi, ‘’Thành công’’ chỉ đơn gian là là ai đó thay đổi tốt hơn, ai đó được câu Chuyen tinh yeu quý nhiều hơn và ai đó cảm thấy cô đơn cũng ít hơn..
Cô đơn thì ai chẳng có, chẳng từng trải. Nhiều khi, tôi đi với một đám bạn điên rồ, cười nói ầm ĩ cái góc phố đến nỗi người người ái ngại ngoái nhìn, nhưng mà thấy tâm trạng chẳng khá lên bao nhiêu, cứ mãi lạc lõng giữa chốn người tưởng gần gũi nhưng lại xa lạ…
Thành công! Hai chữ thôi mà tôi thấy xa vời quá…..Vì ai mà ngờ, cái chữ’’thành công’’ lại đắng cay và chua xót nhiều đến thế! (Ảnh minh họa)
Có đôi khi, tôi chỉ biết chấp nhận ngước mắt nhìn trời mà lòng thì vô định, không hiểu mình cần gì, nghĩ gì, muốn gì..Vì lúc ấy, tâm hồn đâu còn là nơi để mớ cảm xúc hỗn độn suy nghĩ mông lung.. Cứ nhìn mãi như thế, như ánh mắt mọi khi tôi nhìn về nơi xa thẳm…. mù mờ, nhạt nhòa, lạnh lẽo..
Có đôi khi, tôi buồn, rất buồn, buồn nhiều lắm, nhưng lại chẳng biết nói với ai,tâm sự những gì để thổi bay vào gió hư vô, tan đi như Bazơ tan trong nước…chỉ biết cắn chặt môi giấu chặt vào trong tim, mỗi đêm lôi ra trò chuyện rồi chìm vào giấc ngủ say, rồi có nhiều khi tỉnh dậy mà mắt vẫn còn ướt… Có ai ngờ, khi ta chìm sâu thế giới ảo ấy, nỗi đau vẫn tuôn trào…xối xả..
Có những ngày, tôi làm gì cũng chán nản, chỉ muốn buông xuôi mọi thứ, ngừng bước đi hay thậm chí là trốn chạy đến một nơi nào đó mà chỉ có mình tôi biết..Tự khóc lóc kêu than vì sao lại sinh ra tôi để bây giờ tôi phải gánh vác quá nhiều nỗi muộn phiền gia dinh đến thế..Có ai không? Có ai nghe thấy tiếng trái tim tôi đang kêu gào không? Có ai không? Có ai biết tôi đang rất đau lòng không?
Tôi cần lắm, thật sự cần lắm một ai đó, chỉ cần đến bên tôi, ôm tôi vào lòng, lắng nghe nỗi đau dày xé..chỉ cần thế thôi..tôi sẽ không đòi hỏi gì nữa…Nhưng không…ở đây làm gì có ai? Làm gì có ai….ngoài tôi và cái bóng đen của chính mình…